Hệ thống Cứu hộ và An toàn hàng hải Toàn cầu GMDSS
GMDSS là gì và tại sao lại trở thành một phần không thể thiếu trên hải trình của các chủ tàu hiện nay? Trong bối cảnh hàng hải toàn cầu, an toàn và hiệu quả trong liên lạc là yếu tố sống còn để đảm bảo cứu nạn kịp thời và ngăn ngừa thảm họa. Hãy cùng khám phá chi tiết về hệ thống GMDSS cũng như vai trò quan trọng của nó trong việc bảo vệ tính mạng và tài sản trên biển trong nội dung bên dưới.
Lịch sử của Hệ thống GMDSS
Hệ thống Cứu hộ và An toàn Hàng hải Toàn cầu (GMDSS) được phát triển bởi Tổ chức Hàng hải Quốc tế (IMO) vào những năm 1970 như một phản ứng đối với nhiều thảm họa hàng hải (bao gồm cả việc đắm tàu Titanic nhiều năm trước đó). Việc triển khai đầy đủ Hệ thống Cứu hộ và An toàn Hàng hải Toàn cầu đã diễn ra vào tháng 2 năm 1999 và đã tái định nghĩa cách truyền đạt thông tin cứu hộ.
Vào năm 1895, kỹ sư người Ý Guglielmo Marconi đã phát minh ra radio và lần đầu tiên sử dụng công nghệ không dây để truyền thông tin cầu cứu đến từ một con tàu gặp nguy hiểm là vào ngày 3 tháng 3 năm 1899. Khi đó, một tàu chở hàng đã va vào tàu đèn East Goodwin đang neo đậu cách bờ biển Deal 10 dặm ngoài khơi eo biển Dover, phía đông nam bờ biển Anh. Một cuộc gọi cứu hộ đã được truyền qua sóng không dây đến một trạm bờ tại South Foreland và sự giúp đỡ đã được gửi đi kịp thời.
Hệ thống cứu hộ và an toàn hàng hải toàn cầu GMDSS trên tàu
Tuy nhiên, công nghệ không dây còn có nhược điểm, đặc biệt là về khoảng cách truyền thông. Vào những năm 1960, IMO đã nhận ra rằng vệ tinh sẽ đóng vai trò quan trọng trong hoạt động tìm kiếm và cứu hộ trên biển. Năm 1976, Tổ chức đã thành lập Tổ chức Vệ tinh Hàng hải Quốc tế, sau đó đổi tên thành Tổ chức Vệ tinh Di động Quốc tế (Inmarsat) để cung cấp liên lạc khẩn cấp trên biển.
Năm 1988, các Quốc gia thành viên của IMO đã thông qua các yêu cầu cơ bản của hệ thống cứu hộ và an toàn hàng hải toàn cầu (GMDSS) như một phần của SOLAS, và hệ thống này đã được triển khai từ năm 1992 trở đi.
Ngày nay, GMDSS là một hệ thống liên lạc tích hợp, đảm bảo rằng không có tàu nào gặp nguy hiểm hay biến mất mà không để lại dấu vết. Nhờ đó, nhiều sinh mạng hơn có thể được cứu sống trên biển. Theo yêu cầu của GMDSS, tất cả các tàu đều phải trang bị bộ phát sóng vị trí khẩn cấp qua vệ tinh (EPIRBs) và máy thu NAVTEX, để tự động nhận thông tin an toàn hàng hải.
Hệ thống liên lạc GMDSS dưới SOLAS bổ sung cho Hiệp định Quốc tế về Tìm kiếm và Cứu hộ Hàng hải (SAR), năm 1979, được thông qua để phát triển kế hoạch SAR Toàn cầu, đảm bảo rằng bất kể sự cố xảy ra ở đâu, việc cứu hộ cứu nạn sẽ được phối hợp bởi một tổ chức SAR và các quốc gia lân cận nếu cần thiết.
Các thành phần thuộc Hệ thống GMDSS
INMARSAT: Đây là hệ thống vận hành bằng vệ tinh bao gồm các thiết bị đầu cuối của trạm mặt đất trên tàu – Inmarsat B, C và F77. Nó cung cấp các dịch vụ telex, điện thoại và truyền dữ liệu giữa tàu với tàu, tàu với bờ và bờ với tàu cùng với dịch vụ điện thoại và telex ưu tiên được kết nối với các trung tâm cứu hộ trên bờ.
NAVTEX: NAVTEX là một hệ thống tự động được quốc tế áp dụng để phân phối thông tin an toàn hàng hải MSI bao gồm dự báo và cảnh báo thời tiết, cảnh báo điều hướng, thông báo tìm kiếm cứu nạn và các thông tin an toàn tương tự khác.
Đèn hiệu vô tuyến chỉ báo vị trí khẩn cấp (EPIRB): EPIRB là thiết bị giúp xác định vị trí của những người sống sót trong hoạt động SAR. Nó là một phương tiện cảnh báo cấp cứu thứ cấp.
Thiết bị định vị tìm kiếm cứu nạn: Chủ yếu là Bộ phát đáp radar tìm kiếm cứu nạn. Điều này được sử dụng để đưa các đơn vị Tìm kiếm và Cứu nạn đến vị trí gặp nạn được truyền đi.
Gọi chọn lọc kỹ thuật số (DSC): Đây là dịch vụ gọi giữa tàu với tàu, tàu vào bờ hoặc ngược lại để cung cấp thông tin an toàn, cứu nạn chủ yếu trên tần số cao hoặc trung bình và vô tuyến hàng hải VHF.
Các thiết bị trong hệ thống GMDSS
Hệ thống GMDSS được áp dụng như thế nào?
Các quy định quốc tế của GMDSS áp dụng “bắt buộc” cho các tàu bao gồm:
- Tàu hàng có trọng tải 300 tấn trở lên khi đi trên các chuyến đi quốc tế hoặc trên biển khơi.
- Tất cả các tàu chở khách chở hơn mười hai hành khách khi đi trên các chuyến đi quốc tế hoặc trên biển khơi.
SOLAS quy định rằng “…mỗi tàu phải được trang bị thiết bị vô tuyến có khả năng tuân thủ các yêu cầu chức năng…trong suốt hành trình dự kiến…”.
Vì vậy, mỗi tàu phải trang bị một bộ thiết bị GMDSS cơ bản cốt lõi có thể áp dụng cho mọi vùng biển, được bổ sung thêm các thiết bị bổ sung giúp mở rộng khả năng liên lạc của tàu tùy theo khu vực hoạt động. Những yêu cầu bổ sung này được xác định bởi khoảng cách ngoài khơi mà tàu sẽ di chuyển:
Vùng Biển A1
Khu vực nằm trong vùng phủ sóng điện thoại vô tuyến của ít nhất một đài bờ biển tần số rất cao (VHF) trong đó có sẵn cảnh báo DSC liên tục.
Vùng Biển A2
Khu vực, ngoại trừ vùng biển A1, nằm trong vùng phủ sóng điện thoại vô tuyến của ít nhất một trạm bờ biển tần số trung bình (MF) trong đó có sẵn cảnh báo DSC liên tục.
Vùng Biển A3
Khu vực, ngoại trừ vùng biển A1 và A2, nằm trong vùng phủ sóng của dịch vụ vệ tinh di động được công nhận, được hỗ trợ bởi trạm mặt đất trên tàu có sẵn cảnh báo liên tục.
Vùng Biển A4: Là khu vực ngoài biển A1, A2, A3.
*Các quy định của GMDSS không áp dụng cho các tàu hoạt động độc quyền trên Ngũ Đại Hồ (Great Lakes)
Thông tin tham khảo và dịch từ:
https://www.imo.org/en/OurWork/Safety/Pages/Introduction-history.aspx